Mr.Yummy's Sweet Home
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Mr.Yummy's Sweet Home


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 [08.09.2009]The beginning: Aaron Yan, Kiên trì & nhẫn nại

Go down 
Tác giảThông điệp
wuchun_piglet_love
2 vc Heo ham ăn
2 vc Heo ham ăn
wuchun_piglet_love


Tổng số bài gửi : 490
Reputation : 0
Join date : 05/09/2009
Age : 36
Đến từ : Nơi nào mà Chun đến - Chun'hours

[08.09.2009]The beginning: Aaron Yan, Kiên trì & nhẫn nại Empty
Bài gửiTiêu đề: [08.09.2009]The beginning: Aaron Yan, Kiên trì & nhẫn nại   [08.09.2009]The beginning: Aaron Yan, Kiên trì & nhẫn nại EmptyWed Nov 11, 2009 9:23 am

[08.09.2009]The beginning: Aaron Yan, Kiên trì & nhẫn nại 19-5

10 giờ kiên nhẫm tranh đấu

Sự cạnh tranh, là cái gì đó làm tôi phải tiến về phía trước, một động cơ thúc đẩy vô cùng quan trọng

Tôi còn nhớ lúc tôi ở Mỹ, mỗi năm vào dịp Giáng Sinh, Lễ Tạ ơn là vô cùng quan trọng, những gia đình người Hoa sẽ cùng quây quần lại với nhau ăn và uống mừng, trẻ em sẽ chuẩn bị một màn biểu diễn, để nhận lời khen từ mọi người. Nói là một màn biểu diễn, nhưng thực ra nó là một sự cạnh tranh được che giấu bời những màn trình diễn, nếu tôi làm tốt, ba mẹ tôi sẽ hãnh diện hơn. Vì thế, có 1 năm tôi đã đặc biệt chuẩn bị một màn biểu diễn hoành tráng để khuấy động mọi người.

Ở đó có rất nhiều đứa trẻ biết cách chơi piano, nhưng tôi dứt khoát không tin rằng sẽ có một cô bé cũng lựa chọn chơi piano giống mình, và đã chọn nó để biểu diễn trước mình. Khi tôi nghe được giai điệu đó, tôi đã rất shock, tôi nhất quyết không lên sân khấu, bỏ ra quá nhiều công sức để chuẩn bị, nhưng lại nhận một kết quả bất ngờ, thực làm tôi rất nản lòng.

Bất chấp cảm gíc không vui mà tôi có, tôi chỉ có thể siêng năng làm việc và chăm chỉ tập piano. Tôi biết đó không phải là biện pháp để chiến thằng, đó là cách duy nhất để chăm chỉ luyện tập, tiếp tục luyện tập, luyện tập mỗi ngày, dung hết sức để luyện tập. Có lúc tôi đã luyện tập lien tục trong vòng 10 giờ đồng hồ, cho đến khi ngón tay tôi tê cứng. Vì sự kiên nhẫn đó, đến hơi thở cuối cùng, tôi cũng chẳng màn đến sự đau đớn của cơ thể.

Lúc nhỏ tôi cũng cũng giống như bây giờ, những gì không tốt, sau khi trở về Đài Loan, mỗi năm giáo viên sẽ lên kế hoạch 1 màn trình diễn, năm đều tiên tôi đã làm rất tốt, nhận được rất nhiều lời nhận xét; năm thừ tôi chọn một phần biểu diễn khó, sử dụng toàn bộ sức mạnh để luyện tập, không bao giờ tôi nghĩ rằng tôi sẽ mắc phải sai phạm khi biểu diễn, mọi âm thanh đều biến mất, tôi như bị kẹt lại trong sự im lặng đó, không thể thoát ra được, chơi thêm 5 phút nữa. Sau đó tôi bước xuống sân khấu, tôi tự khiển trách mình, lòng kiêu hãnh bị đỗ vỡ, tự hỏi mình “tại sao lại có chuyện như thế này?” Tôi biết nó giống như đang trốn tránh, lúc tôi nhắm mắt lại tôi có thể chơi nó, nhưng tại sao đầu óc tôi lúc đó lại trống rỗng?

Từ từ tôi học được rằng cuộc đời không bao giờ bằng phẳng, tất cả những thành công đều phải trải qua rất nhiều khó khăn, thành công không phải dễ dàng có được, nó cũng cho phép tôi có được những cái nhìn ờ nhiều góc độ khác nhau trong công việc của mình, tất cả đều là làm việc siêng năng và chăm chỉ, nó là con đường duy nhất để đạt được sự hoàn hảo


Đường hầm của hương thơm

Chơi bóng rổ cũng giống như vậy. Những chàng trai bình thường đền từ trường tiểu học bắt đầu chơi bong rỗ, nhưng tôi cảm thấy bong rỗ có gì rất to lớn, không cảm thấy tốt khi chơi, né tránh bong rất tức cười. Lúc vừa vài cấp 2, lần đầu tiên tôi có cảm giác rằng tôi đang có một khởi đầu may mắn, n1o đạ cỗ vũ tôi rất nhiều, tôi nghĩ, mỗi cú ném là 1 bàn thắng, tất cả bạn bè tôi đều bất ngờ, học không nghĩ là tôi chơi tốt như vậy.

Nhanh chóng, đó cũng là lúc khởi đầu may mắn dần biến mất. lúc đó tôi đã sử dụng skill thực sự của mình, lúc đó tôi sử dụng toàn bộ khả năng âm nhạc của mình chuyển sang chơi bóng rổ, luyện tập bong, mỗi thứ 7, sau giờ học, bất cứ khi nào có thời gian là tôi sẽ chơi bong rổ, có lần tôi chơi từ trưa tới tối lúc mà chuyến tàu cuối cùng của ngày ngừng lại, liên tục 12 giờ liền, đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy cảm gáic mệt mỏi, kiệt sức, toàn thân tê cứng, tôi dung hết sức kéo lê cái cơ thể đau đớn, sử dụng toàn bộ hơi sức cuối cùng để leo lên chuyến xe điện cuối cùng. Để tới được trạm xe điện, tôi phải đi qua một đường hầm dài, lúc đi trong đó, tôi thấy toàn bộ cơ thể mình tê cứng, tôi đã không thể bước thêm một bước nào nữa, tôi chỉ có thể ngồi bẹp xuống sàn. Thật may là lúc đó mẹ tôi đi ngang qua, bà đã dìu tôi, im lặng ngồi xuống và giúp tôi xoa bóp, tôi cảm giác được mùi hăng của dầu, tôi đã rất xúc động, mùi dầu đó trong đường hầm đã làm tôi nhớ mãi không quên, dù đến tận bây giờ tôi vẫn không biết lúc đó mẹ tôi có cảm giác như thế nào, nhưng tôi rất cảm thấy viết ơn vì sự giúp đỡ của bà lúc đó, nếu không có nó tôi sẽ có thể phải ngồi luôn ở đó, và không thể về nhà.

Nhìn lại bản thân thì tôi thấy tôi luôn bướng bỉnh làm mọi thứ tôi muốn, quả là ngốc nghếch, tôi nghe nhiều người nói rằng tôi có một người cỗ hủ, một cậu bé luôn nói về danh dự và sự công bằng, mọi người luốn kêu tôi “ hãy học cách thư giãn, đừng quá căng thẳng”, nhưng kỳ lạ thay, khi tôi càng cố gắng làm những điều họ nói, thì tôi càng có cảm giác giống như tôi có thêm nhiều sự thúc đẩy đề tiến xa hơn, không có lý do, và cũng không có cảm giác thư giãn hơn. Trở lại là chính mình, dù khó khăn, nhưng có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.

source: http://www.readingtimes.com.tw/timeshtml/ad/YL0311/h1-2.html
Eng: tsukito @ AF
Vie: Ù @ frhvn.com
Về Đầu Trang Go down
 
[08.09.2009]The beginning: Aaron Yan, Kiên trì & nhẫn nại
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [Trans] Aaron Yan PTB: The Beginning
» [08.09.2009]The beginning: Wu Chun, my journey
» [06.12.2009]Á Luân bị fans kiến nghị về việc quà tặng
» [11.12.2009] Aaron Yan: "“Tôi được làm ba rồi!”
» [30.10.2009]Calvin đưa tin nhắn để chứng tỏ tình cảm của Fah.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Mr.Yummy's Sweet Home :: FAHRENHEIT - HIM's Angels :: Fahrenheit's member :: Aaron - 41*F - Cold*炎亞綸專屬區-
Chuyển đến