Dạo này tâm trạng cũng hơi buồn, nên sau khi fic "Cổ tích mưa" thì cho thêm cái fic "Forgot" này nữa nhé
_______________________________________________
Dù vẫn còn pass Y!M của anh, em vẫn không cần kiểm tra email hay messafe gì nữa...
Em đã tìm được cách để quên anh, quên đi tất cả mọi chuyện...
Em vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó,sau cái buổi đi chơi hạnh phúc và vui vẻ,anh chỉ nhẹ nhàng cầm tay em và nói:
-Ella, mình chia tay nhe em
-Chun, anh......
-Anh xin lỗi...
Biết không còn giữ được anh nữa, em chỉ nhẹ gật đầu và rồi anh xa em, em cũng phải học cách quên anh mà thôi.
Quên anh theo một nghĩa rất là đơn giản. Không phải là quên tất cả mọi thứ về anh, mà là em đã quên đi những tình cảm em dành cho anh, và thay vào đó là sự bình yên đến lạ lùng.
Đó là khi em bắt gặp một hình bóng ai kia trên đường trông rất giống anh, nhưng em sẽ không vội vã phóng xe thật nhanh để đuổi theo nữa. Khi ấy, em sẽ mỉm cười và bảo rằng, là anh, thì cũng đã sao đâu?
Đó là khi em vẫn còn nhớ rất rõ cái pass yahoo của anh, nhưng lại quên mất chẳng vào xem xem dạo này anh gửi mail cho... cô nào. Khi ấy, em bận rộn hơn với cuộc sống của chính mình và em quên mất anh.
Đó là khi em chạy qua một con đường, qua một quán quen thuộc nào đấy. Em sẽ không còn nhìn vào trong ấy, và đau lòng khi nhớ đến những lúc ấy, anh và em đã vui vẻ biết nhường nào. Em sẽ mỉm cười và nghĩ rằng: “sao lúc ấy mình nói chuyện ngốc thế nhỉ?” Khi ấy, em quên anh.
Đó là khi em nói chuyện với bạn bè của anh và em mà em chỉ toàn huyên thuyên về những gì xung quanh em và những dự định sắp tới. Em chẳng còn phải ngồi suy nghĩ tìm cách hỏi thật khéo léo để biết xem anh dạo này như thế nào rồi. Khi ấy, em chẳng còn nhớ đến anh nữa.
Đó là khi em hò hét với đám bạn mình thỏai mái trong phòng Karaoke, dù cho em đang hát bản tình ca buồn thì em vẫn có thể đứng lên và nhảy, chứ không hát với đôi mắt ngân ngân nước như trước kia nữa. Em nhận ra, khi ấy, em quên anh.
Đó là khi em vẫn còn thuộc lòng số điện thoại của anh, nhưng chẳng buồn nhắn tin và chỉ nhớ đến nó khi có ai đấy hỏi.
Đó là khi em trải qua sinh nhật của mình một cách ồn ào cùng bạn bè, sau đó, là những phút im lặng một mình em như mọi năm trước. Nhưng em sẽ thôi không khóc vì chợt nhớ đến anh nữa. Khi ấy, em mỉm cười, ôm gối và đi ngủ. Vì em biết, em đã quên anh rồi.
...
Vẫn còn rất rất nhiều thứ khiến em khẳng định được rằng em đã quên anh. Quên anh theo một nghĩa rất là đơn giản .Không phải là quên tất cả mọi thứ về anh, em vẫn nhớ những kỉ niệm, những kí ức dành cho anh. Nhưng em đã quên đi những tình cảm em dành cho anh trong những kí ức đó. Chắc có lẽ, em đã quên anh thật rồi
________________________________________________________________